Truyện 1
×
ÔNG GIÀ BÈ RỐI
Một linh mục Dòng Tên đến làm tuần đại phúc tại một giáo xứ thuộc thành Paris, sau khi giảng một bài về lòng cậy trông vào Đức Mẹ, thì có một ông lão đến xin xưng tội với ngài, và thú ra rằng ông đã giấu tội, ông đã gặp biết bao dịp nguy hiểm gần chết. Mà nếu chết trong kỳ đó, chắc chắn đã sa hỏa ngục rồi, Nhưng lần này Đức Mẹ đã soi lòng cho ông nhận biết tội lỗi và được chí cương quyết xưng thú hết mọi tỗi lỗi. Nói xong ông lão đã thống hối ăn năn thật lòng đến chảy nước mắt. Xưng tội xong, linh mục hỏi ông xưa nay đã làm gì tôn kính Đức Mẹ để đáng Đức Mẹ ban ơn trở lại cách đặc biệt như vậy, thì ông lão cho biết: "Chỉ bớt bữa ăn trong ngày thứ Bảy trong tuần để kính Đức Mẹ".
|
Truyện 2
×
THÁNH BÉC-MĂNG
Sinh ở thành Diest tỉnh Belgirpre ngày 13 tháng 3 năm 1599. Từ thuở bé Béc-măng rất đạo đức sốt sắng cuộc đời cậu đặt mọi hạnh phúc vào việc lần hạt kính Mẹ, cậu luôn đeo trang hạt ở cổ. Đến tuổi khôn lớn, cậu đi Montagu, một nơi hành hương danh tiếng xa quê nhà. Ở đó cò bàn thờ kính Đức Mẹ, cậu quì chăm chú cầu nguyện, lòng tràn ngập vui sướng, coi như Mẹ đang hiện diện trước mặt cậu. Cậu đang dâng hiến trót mình cho Đức Mẹ, nài xin Mẹ hướng dẫn cậu trên đường tiến đức. Lời cậu xin đã được Mẹ nhận, Mẹ đã gìn giữ trót đời niên thiếu của cậu và đưa cậu vào Dòng Chúa Giêsu, ở đó bước theo chân thánh trẻ Stanislas Kostaka và thánh Louis Gonzagne, cậu đã mau tiến tới đường trọn lành.
Một hôm lâm trọng bệnh, cậu biết đời mình sắp tận, lòng đầy hân hoan, tay cầm chặt 3 bảo vật. Thánh giá, tràng hạt, và hiến pháp, cậu đã vui vẻ nói, “Đây là 3 vật rất quí báu của tôi, tôi ước ao chết với 3 bảo vật đo.” Và cậu đã chết tốt lành thánh thiện khi tay còn cầm theo 3 bảo vật đó năm 1621, mới hơn 21 tuổi, lưu cho hậu thế một đời sống trọn lành thánh thiện và đầy lòng yêu mến Đức Mẹ trên trời.
|
Truyện 3
×
XƯNG TỘI SAU XỬ TỬ
Trong xứ Normandie thuộc nước Pháp có một tên cướp bị bắt và bị kết án tử hình. Ngày hắn ra pháp trường nhiều người đã theo để coi. Tới nơi hắn bị dẫn lên máy chém. Nhưng khi đầu hắn vừa lìa cổ rơi xuống đất bỗng hắn kêu to cho mọi người nghe:
-Lạy Đức Mẹ cho con được xưng tội.
Những kẻ hiện diện phát sợ vì cảnh tưởng gở lạ này. Có người Công giáo đã vội đi mời linh mục đến. Sau khi ban phép xá giải cho hắn, linh mục hỏi hắn vì sao được ơn đặc biệt như thế, thì hắn trả lời:
-Mặc dầu bê tha tội lỗi, nhưng vì lòng tôn sùng Đức Mẹ, hắn vốn ăn chay mỗi tuần một lần vào ngày thứ Bảy để kính Đức Mẹ, mà chỉ vì việc lành nhỏ mọn ấy, Đức Mẹ đã cứu hắn khỏi mất linh hồn.
|
Truyện 4
×
NHỜ MẸ HƯỚNG DẪN
Năm 1120, một người Anh giầu có và đạo đức tên là Becket, cùng với người đầy tớ đi viếng thánh địa Jerusalem. Trên đường về, thầy trò Becket bị quân Hồi Giáo Amurth bắt bỏ ngục vì ghét đạo Công Giáo.
Trong ngục, đã có rất đông người Công giáo. Thấy Becket khôi ngô, khôn ngoan thông thái, vua thương tình giảm hình khổ cho ông. Ðôi khi còn mời vào đồn để hỏi han phong tục nước Anh nữa. Vua có nàng công chúa nhan sắc, thấy các người Công giáo bị tù đầy cách can đảm, thì lấy làm lạ, động lòng thương Becket, và ước ao biết rõ lai lịch Ðạo Công giáo.
Một hôm, công chúa đánh bạo gặp riêng Becket hỏi về đạo và quê quán của ông. vì lòng kính mến Ðức Mẹ thiết tha, Becket đã hướng công chúa vào đạo, về lòng nhân lành của Ðức Mẹ, và đọc kinh Kính Mừng, kinh hãy nhớ, kinh lạy nữ vương cho công chúa nghe. Công chúa tỏ ý xin Becket giúp mình theo Công giáo. Becket hồ nghi chưa dám nhận lời. Sau một năm rưỡi, hai thầy trò thoát ngục về tới quê nhà bằng an.
Công chúa nghe biết tin, buồn bã khóc lóc, nài xin Ðức Mẹ của Becket ban cho mình được phúc tử đạo. Ðức Mẹ đã nhận lời công chúa và Becket, nên soi lòng công chúa bỏ đền vua, ban đêm trốn sang London là quê hương của Becket. Tới London vì không biết tiếng nên lang thang ngoài phố. Mọi người thấy một thiếu nữ ăn mặc lạ kỳ thì ra xem. Rất may đầy tớ của Becket đã bị giam tù trước, cũng ra xem, liền nhận ra công chúa vua Amurth, liền dẫn về cho Becket. Ông liền dẫn nàng vào Ðức giám Mục bày tỏ mọi sự: Ðức Giám Mục nhận công chúa vào đạo, sau khi thuộc các kinh và thông thạo giáo lý, Ngài đã rửa tội cho công chúa và đặt tên thánh là Mathida.
Sau khi lãnh nhận phép thánh tẩy, Ðức Giám Mục còn lo liệu cho công chúa kết bạn với Becket. Hai vợ chồng giữ đạo sốt sắng, hết lòng mến yêu Ðức Mẹ. Sau sinh được con trai đặt tên là Thoma Becket. Nhờ mẹ dạy dỗ săn sóc từ thuở nhỏ, Thoma Becket rất yêu mến Ðức Mẹ và nhân đức lạ thường. Trước làm quan đệ nhị trong nước, sau bỏ thế gian làm linh mục rồi Giám Mục, sau cùng được phúc tử vì đạo. Giáo Hội đã tôn phong ngài lên bậc hiển thánh, lễ kính ngày 29 thàng 12 hằng năm.
|
Truyện 5
×
MẸ LÀ SỨC MẠNH
Có mười hai chiếc tàu tải lương thực lên thành Venise nước Ý, đoàn tàu buôn đến gần thành Loreta nhằm áp ngày lễ Ðức Mẹ Vô Nhiễm. Thủy thủ là người Công giáo ao ước neo tàu cập bến để lên dự thánh lễ kính Ðức Mẹ, nhưng thuyền trưởng không muốn vì sợ quân tàu ô, lợi dụng anh em đi dự lễ mà đến đánh cướp chăng, vì bấy giờ lắm quân cướp bể! Trong đám thủy thủ, có Antôniô là người vừa can đảm, vừa có lòng sùng mến Ðức mẹ tình nguyện ở lại canh giữ các tàu để anh em yên lòng đi dự lễ. Thuyền trưởng đồng ý.
Sau khi mọi người đi đự lễ kính Mẹ Vô Nhiễm tại đền thờ Loretta thì Antôniô thấy mấy chiếc tàu lớn chạy thẳng tới tàu mình. Biết đích thực là quân tàu ô cướp biển, Antôniô kêu nài Ðức Mẹ cứu giúp mình thoát quân biển, cậy vì lời cầu xin và lòng sốt sắng của đoàn thủy thủ đang dự lễ kính Ðức Mẹ. Cầu xin xong, với lòng đầy tin tưởng, Antôniô cầm một chiếc búa núp ở mạn tàu. Bỗng một tên cướp biển bám vào mạn tàu nơi Antôniô đang nấp. Ðịnh trèo lên, Antôniô giơ búa phang một phát, đứt tay cướp, hắn đau đớn thét lên:
Ối trời đất ơi! Tôi đã bị mưu tụi hắn rồi! Tụi hắn đông vô số sẵn sàn g khí giới để diệt chúng ta!
Nghe tên đầu sỏ thét lên, tụi tàu ô đua nhau trốn thoát. Một chập sau , Antôniô ngóc đầu lên, thấy tàu quân cướp bể đã ra xa, liền xấp mình xuống tạ ơn Ðức Mẹ đã cứu giúp mình.
Khi đoàn thủy thủ đi dự lễ về, thấy xa xa ngoài khơi có đoàn tàu quân cướp biển thì họ lo sợ chúng đã giết mất Antôniô và cướp hết lương thực rồi! Nhưng khi về đến tàu, thấy mọi sự còn yên và thấy Antôniô cầm chiếc bàn tay đã chặt được của tên cướp biển, còn tường thuật sự việc đầu đuôi, mọi người vui mừng hớn hở, họp nhau lại đọc kin cầu Ðức Bà để tạ ơn Ðức Mẹ đã giúp con cái người cách đặc biệt. (Cố Lương, Thiên Chúa Thánh Mẫu II, tr. 108-110)
|
Truyện 6
×
BA CHÉN CƠM MỐC
Hai chị đạo binh Ðức Mẹ thuộc Praesidium Ðức Mẹ Fatima Comitium Nha Trang, đi thăm một bệnh nhân Công Giáo. Trong một túp lều rách nát, tồi tàn, hôi thối vỏn vẹn có chiếc giường ọp ẹp, một người nằm sống sượt không biết nam hay nữ, đầu tóc bù xù! Thoáng nhìn, tưởng là con giả nhân. Tại đây có ba chén cơm, chén nào cũng mốc meo, hôi tanh Thì ra, đây là một bà góa chồng, không thân thích, bị bệnh phù thũng, liệt giường từ mấy năm nay. Hàng xóm thương hại mỗi ngày đem cho bát cơm. Nhưng đã ba hôm, bà không ăn được. Hai chị an ủi thăm nom, tự nhiên bà chối mình không có đạo. Hôm sau các chị trở lại nói nhiều về lòng thương xót của Chúa, Mẹ và khuyên dụ được bà đi nhà thương. Trước khi đi, các chị mời thợ hớt tóc tới, rận chấy bò lổm xổm, thợ phải ớn bỏ! Một chị lo tắm rửa cho bà, một chị lo kêu thợ hớt tóc khác. Chú này can đảm hơn, hớt trọc và bóng loáng! Hai chị khiêng lên xe. Cả xóm ùa ra coi.
Cảnh sát trực ở nhà thương thấy hai chị đưa bà vô nhà thương nghe trình bày sự thế, liền la ó, mắng các chị là hạng "đi mua việc" "ăn cơm nhà vác ngà voi." Hai chị kiên nhẫn chịu đựng vì vinh danh Ðức Mẹ, miễn sao xin cho bà được nằm nhà thương. Sau cùng hai chị được toại nguyện. May mắn gặp hai chị dòng Caritas, các chị gởi tiền cho chị thuê người săn sóc bệnh nhân.
Nằm nhà thương được ba tháng, bệnh không bớt, nhưng nhờ sự chăm nom săn sóc của các chị Legio, bệnh nhân tâm sự: Bà có đạo từ lâu, nhưng đã bỏ Chúa 50 năm rồi, kỳ này muốn ăn năn thống hối và xưng tội. Bà đã được toại nguyện. Các chị Legio đã mời linh mục đến bà xin xưng tội sốt sắng và vui vẻ chịu bệnh để đền tội. Legio lo chuyển bà sang viện dưỡng lão. Ở đó được ít lâu, bà qua đời bằng yên. Trước khi chết, bà tiết lộ: tuy đã bỏ Chúa 50 năm, nhưng ngày nào cũng đọc 3 kinh Kính Mừng dâng cho Ðức Mẹ. Ngoài ra, bà còn có mô? chị tu dòng đã ngoài 70 tuổi. (Legio Mariae, số 169, tr. 545)
|
Truyện 7
×
CON CƯNG CỦA MẸ
Truyện 1
Thánh Luy vua nước Pháp có lòng kính mến Ðức Mẹ cách đặc biệt, và có lòng thương người nghèo cách riêng. Mọi thứ bảy trong tuần, để tỏ lòng tôn kính Ðức Mẹ, nhà Vua cho mời 13 người nghèo vào đền, dọn tiệc tại phòng riêng nhà vua để thiết đãi họ. Các ngày thứ sáu trong tuần, và cả thứ tư mùa chay cũng làm như thế. Nhà vua tự tay cắt bánh, vẽ cá, thái thịt cho họ. Nếu ai mù lòa, nhà vua bưng đút cho họ. Ra về nhà vua cho mỗi người 12 đồng vàng, và nếu ai còn vợ con, nhà vua cho thêm nữa. Các thứ bảy trong tuần, nhà vua còn mời họ vào để rửa chân cho họ, và hôn chân họ mặc dầu họ bị ghẻ lở, hủi. Rửa xong ngài cho họ mỗi người 60 đồng vàng, và hôn tay họ, Ngài yêu thích người mù lòa, nhất là kẻ nghèo khó mà lại mù lòa. Mỗi ngày nhà vua dậy nửa đêm vào nhà nguyện đọc kinh lần hạt và hát ca vịnh, rồi dự thánh lễ, cám ơn. Mùa chay nhà vua dự ba thánh lễ cho đến gần trưa mới thôi. Trước bữa trưa, nhà vua đọc kinh nguyện kính Ðức Mẹ, sau bữa tối lại đọc kinh nguyện kính Ðức Mẹ. Mặc dầu mùa lạnh, dự thánh lễ nhà vua quỳ trót một ván lễ. Vì lòng mến Mẹ, nhà vua ước ao chết đúng ngày thứ bảy, ngày của mẹ và Ðức Mẹ đã nhận lời đứa con xưng của mình.
Truyện 2
Làm Giám Mục khi tuổi mới 22, bốn năm sau được cử làm Tổng Giám Mục Milan, địa phận quan trọng vào bậc nhất nước Ý. Vì Milan giầu có văn minh, nên hàng giáo sĩ bị ảnh hưởng vật chất, mà xuống giốc, ngài đã cậy trông vào Ðức Mẹ quyết cải tổ hàng giáo sĩ, mặc dầu bị chống đối dữ dội, mà lối cải tổ duy nhất của Ngài là sống bằng gương sáng: Bác ái, khổ hạnh, yêu mến Ðức mẹ. Ngài siêng năng lần hạt và đọc Officium kính Ðức Mẹ mọi ngày ăn chay các thứ bảy và các lễ của Mẹ. Hễ nghe chuông truyền tin, bất kỳ đang ở đâu, đi đâu, dù trên ngựa, trên xe, dù đường bùn lầy, ngài cũng gùy xuống đọc kinh sốt sắng. Ngài đã lập họ Mân Côi tại Milan và truyền giáo dân kiệu Ðức Mẹ trọng thể trong các lễ kính Ðức Mẹ, đặt Ðức Mẹ làm bổn mạng của Dòng Tu trong giáo phận, đặt tượng Mẹ trong các cửa ra vào nhà thờ cho giao dân chiêm ngưỡng, truyền giảng cho giáo dân biết cúi đầu mỗi khi nghe tên thánh Mẹ. Với lòng trông cậy và phó thác vào Mẹ như con thảo, Thánh Carôlô Bôrômêô đã cải được hàng gíao sĩ địa phận, chinh phục được nhiều con tim quay về với Chúa và Ðức Mẹ. Giáo hội đã tuyên phong ngài lên bậc hiển thánh và lễ kính Ngài vào 4/11 hằng năm.
Truyện 3
Thánh Luy vua nước Pháp có lòng kính mến Ðức Mẹ cách đặc biệt, và có lòng thương người nghèo cách riêng. Mọi thứ bảy trong tuần, để tỏ lòng tôn kính Ðức Mẹ, nhà Vua cho mời 13 người nghèo vào đền, dọn tiệc tại phòng riêng nhà vua để thiết đãi họ. Các ngày thứ sáu trong tuần, và cả thứ tư mùa chay cũng làm như thế. Nhà vua tự tay cắt bánh, vẽ cá, thái thịt cho họ. Nếu ai mù lòa, nhà vua bưng đút cho họ. Ra về nhà vua cho mỗi người 12 đồng vàng, và nếu ai còn vợ con, nhà vua cho thêm nữa. Các thứ bảy trong tuần, nhà vua còn mời họ vào để rửa chân cho họ, và hôn chân họ mặc dầu họ bị ghẻ lở, hủi. Rửa xong ngài cho họ mỗi người 60 đồng vàng, và hôn tay họ, Ngài yêu thích người mù lòa, nhất là kẻ nghèo khó mà lại mù lòa. Mỗi ngày nhà vua dậy nửa đêm vào nhà nguyện đọc kinh lần hạt và hát ca vịnh, rồi dự thánh lễ, cám ơn. Mùa chay nhà vua dự ba thánh lễ cho đến gần trưa mới thôi. Trước bữa trưa, nhà vua đọc kinh nguyện kính Ðức Mẹ, sau bữa tối lại đọc kinh nguyện kính Ðức Mẹ. Mặc dầu mùa lạnh, dự thánh lễ nhà vua quỳ trót một ván lễ. Vì lòng mến Mẹ, nhà vua ước ao chết đúng ngày thứ bảy, ngày của mẹ và Ðức Mẹ đã nhận lời đứa con xưng của mình.
|
Truyện 8
×
SỔ RUỘT VẪN SỐNG
Sử ký Ðền Thánh Ðức Mẹ ở Laureta có chép chuyện sau. Xưa xó một linh mục nước Dalmatia đã hành hương sang Ý viếng nhà thờ Ðức Mẹ ở thành Laureta. Trên đường hành hương ngài đã bị quân Hồi Giáo bắt trói chặt lại. Thấy mình gặp nguy khốn, ngài đặt hết niềm tin vào Ðức Mẹ, nài xin được ơn đến viếng nhà thờ Ðức Mẹ ở Laurenta. Miệng ngài luôn kêu tên Maria. Quân Hồi giáo thấy ông linh mục kêu tên Maria thì hỏi lý do, được ngài cho biết: "Tôi hằng kêu tên Mẹ Maria vì lòng tôi hằng nhớ đến Ngài không hề quên được. Tôi trông cậy Ngài sẽ cứu tôi cho khỏi mọi sự dữ."
Quân địch nghe lời đó, thâm gan tím ruột, liền lấy dao rạch bụng ngài, ruột lòi ra, rồi cắt một khúc ruột đưa cho ngài mà chế diễu : "Ðây là của lễ dâng cúng Maria, mày hãy cầm lấy mà đi." Ðịch quân tưởng ngài thế nào cũng chết tốt. Nhưng lạ thay, ngài cậy trông vào Ðức Mẹ, liền cầm lấy ruột mà đi đến thành Laureta, qua đâu cũng được dân chúng bám vây quanh để xem và ca tụng quyền phép Ðức Mẹ.
Khi tới nhà thờ Laureta, ngài vào viếng nhà của Ðức Mẹ ở xưa, cầu nguyện, xưng tội, rước lễ, tạ ơn cách sốt sắng rồi chết lành bằng an trong tay Ðức Mẹ. Các thầy coi đền thờ đã chôn táng trọng thể và treo ruột trên tường để mọi người biết rõ lòng lành của Mẹ. Khỏi ít lâu ruột đó hư nên được tạc ruột gỗ và treo cờ ảnh vẽ lên cho khách hành hương biết rõ sự tích.
|
Truyện 9
×
QUỶ RÌNH LINH HỒN
Trong niên kỷ Dòng Capucino (Bover. anu. 1552, no 69) có chép về một trạng sư danh tiếng ở Venise làm giàu bằng những mánh khóe xảo quyệt và bất công, sống đời khô khan tội lỗi, không hề làm 1 việc thiện nào, ngoài việc mỗi ngày đọc 1 kinh Kính Mừng kính Ðức Mẹ.
Ông được may mắn kết thân với cha Mattheo Bosso. Một hôm ông khẩn khoản mời cha đến dùng cơm trưa tại nhà mình, cha ưng thuận. Lúc Ngài tới, ông trạng sư khoe với cha:
- Cha ạ, hôm nay tôi muốn cho cha xem một vật mà chưa bao giờ thấy. Tôi có một con khỉ rất kỳ, hầu hạ tôi như một đày tớ: rửa cốc dọn bàn, mở cửa cho tôi mỗi khi đi về.
Vị linh mục đáp:
- Xin ông ý tứ, khéo không phải là khỉ đâu, ông gọi nó đến tôi xem nào.
Ông cho gọi khỉ, con khỉ giả nhân đó giả điếc không nghe. Người ta tìm khắp chỗ nhưng hắn tránh mặt mọi người. Sau cùng tìm thấy hắn thu mình dưới gầm giường từng dưới không chịu ra.
Cha Dòng nói:
- Ðược chúng ta xuống đó.
Rồi đi với ông trạng sư xuống chỗ con khỉ ngồi tròn, Ngài gọi nó:
-Ðồ muông thú hỏa ngục, ra đây. Nhân danh Chúa, ta truyền cho mi phải nói mi là ai?
Khỉ thú mình là quỷ, đến làm cho ông trạng sư là cốt yếu đợi hễ ngày nào ông quên đọc kinh Kính Mừng kính Ðức Mẹ, sẽ bóp cổ lôi xuống hỏa ngục, vì Chúa đã cho phép hắn vậy.
Nghe thế, ông trạng sư quỳ phập xuống xin cha Dòng cứu giúp. Cha Bosso khích lệ ông vững tâm, rồi truyền quỷ xéo khỏi đó mà không được làm tổn hại gì đến gia chủ, Ngài thêm rằng:
- Ta cho phép mi được chọc thủng một lỗ ở tường nhà, ghi dấu mi đã ra khỏi đây.
Ngài vừa nói xong, một tiếng lớn nổ ầm, trên tường có một lỗ thủng. Lỗ ấy nhiều lần người ta đem vôi đá vít lại, nhưng vô hiệu. Chúa muốn để vết tích đó cho lâu dài. Ðến khi cha dòng khuyên lấy đá tạc hình một thiên thần rồi đem kháp vào đó mới được.
Nhờ ơn Ðức Mẹ cứu, ông trạng sư đã cải thiện đời sống, trở về với Chúa nhân lành.
(Thánh Anphonsô kể trong les Glories de Marie ch. VII) (Mẹ Ơn Cứu Rỗi, tr. 127- 129)
|
Truyện 10
×
NGƯỜI RỐI ĐẠO
Ở nước Tây Ban Nha, có một người phạm tội như uống nước lã! Không kể tội rối đạo, tội nào cũng là môn sở trường của ông. Tệ hơn cả, ông lại thích phạm những tội mà ông biết rõ là làm đau lòng Chúa nhất!
Ðến tuổi già lụ khụ, ông lâm trọng bệnh, nhưng tuyệt nhiên không hề có một ý nghĩ nào trở lại cùng Chúa....
Trong một đêm thức trắng, ông thấy Ðức Nữ Vương trên trời hiện ra gần giường ông, nhìn ông bằng đôi mắt thùy mị, nhân từ và thương xót, rồi biến đi mà không nói nửa lời.
Lúc đó, bệnh nhân mới nhớ cuộc đời đầy tội lỗi của mình. Nhìn về dĩ vãng đen tối, ông phiền sầu lo lắng nước mắt trào ra, nếu không vì yếu liệt, ông đã hối hả chạy đi gặp linh mục để xưng tội.
Sáng hôm sau, ông vội cho người đi mời linh mục. Chính cha Nieremberg, linh mục Dòng Tên, là tác giả chuyện này, đã được cử đến giúp ông. Tội nhân đã xưng thú một cách rõ ràng tỉ mỉ hết mọi tội lâu tới 3 giờ. Cha giải tội phải sửng sốt vì linh hồn ông được ơn soi sáng và lòng thống hối tuyệt vời như vậy.
Xưng tội xong, ông khấn hứa với Chúa trước mặt cha:
- Nếu Chúa cho con bình phục, con sẽ đi tu dòng để đền tội.
Nhưng ông lại thêm: "Nếu Chúa muốn cho con ra khỏi đời này, thì xin cha cầu nguyện cho con được làm trọn ý Chúa."
Thánh ý Chúa đã được thực hiện. Năm ngày sau đó, đầy tâm tình thống hối và yêu mến, ông đã từ trần giữa những thương tiếc cũng như hoan hỉ của mọi người chứng kiến.
Trước khi chết cha Nieremberg có hỏi ông:
- Ông có quen làm việc để tôn kính Ðức Mẹ không?
Ông trả lời:
- Thưa cha con chỉ làm một việc rất nhỏ: hằng ngày đọc một kinh Kính Mừng. Hôm nay, con xin cha một điều là, để làm vinh danh Mẹ Thiên Chúa, xin cha hãy rao giảng mọi nơi về tình thương đặc biệt Ðức Mẹ đã đoái thương đến một kẻ rất tội lỗi, khốn nạn là con đây.
|
Truyện 11
×
MỘT EM BÉ
Ðời Ðức Mauritio làm giám mục thành Constantinopoli có thói lành: sau khi linh mục cho giáo dân rước Chúa, nếu còn sót lại các mụn Bánh Thánh, thì đưa cho các em nhỏ chưa có trí khôn chịu lấy, lý do vì các em có tâm hồn trong sạch.
Trong thành Constantinopoli có 1 gia đình Do Thái làm nghề nấu thủy tinh, cũng cho con cái đi học trường Công giáo. Một hôm em bé Do Thái theo chúng bạn vào nhà thờ dự thánh lễ, rồi cùng lên rước mụn Bánh Thánh còn dư. Lúc về nhà em kể cho ba. Ba của em là người Do Thái sẵn óc ghét Công giáo, nghe con nói liền nổi xùng lên, túm lấy hai chân em bé ném vào lò lửa đốt sẵn để nấu thủy tinh. Bà vợ vắng nhà, khi về, không thấy con đâu, hỏi chồng, ông làm thinh không nói. Bà đi khắp nơi hỏi han tìm kiếm ba ngày mà vẫn biệt vô tín.
Tới ngày thứ bốn, bà ngồi ở nhà khóc ròng, thì nghe tiếng con gọi, giật mình, bà nín khóc lắng tai nghe. Biết rõ tiếng kêu phát ra từ lò thủy tinh, bà xấn xổ chạy tới, nhìn vào trong thấy con mình đang ngồi giữa lửa. Sợ hãi kinh khiếp, bà kêu thất thanh xin cầu cứu.. Hàng xóm láng giềng tuôn đến vây quanh. . .
Ôi lạ lùng, em bé chẳng bị cháy, không bị bỏng, ngồi bằng yên vô sự, mặt mày vui vẻ. Người ta đưa em ra khỏi lò lửa, đưa em vào nhà, được em kể lại: Em đi dự lễ với các em Công giáo và lên rước mụn Bánh Thánh, lúc về nhà khoe với ba, ba tức giận ném vào lò lửa. Nhưng khi đó có một Bà đẹp, giống như Bà đứng trong tòa ở nhà thờ Công giáo, Bà giữ gìn em cho khỏi lửa cháy và cho em ăn.
Mọi người tin thật đây là Ðức Maria đã cứu em khỏi chết cháy. Vua nghe tin đã truyền chém đầu tên bố, còn em bé và mẹ em đã trở về Công Giáo, sống đạo rất tốt lành.
|
Truyện 12
×
HY VỌNG CỦA TỘI NHÂN
Ðang thời thánh Phanxicô Borgia ở Roma làm Bề trên cả Dòng Chúa Giêsu thì có một người khách lạ xin gặp, thánh nhân ngăn trở nên nhờ cha Acosta ra gặp thay, khách lạ liền xưng thú: Tôi là linh mục năng đi giảng thuyết nhiều nơi và đã được danh tiếng, nhưng đã trở nên xấu xa vì đã phạm sự thánh, làm lễ khi mang tội trọng, tiếp theo là đã để trọng tội, muôn vàn tội ác, nên đã ngã lòng chẳng còn trông cậy Chúa tha thứ cho nữa. Bỗng có một hối nhân đến xứng tội và xưng thú trùng hợp kỳ lạ. Xưng tội đoạn, ông đã tỏ ra ngã lòng không còn trông cậy Chúa nhân lành được nữa và cam đoan mình sẽ mất linh hồn. Thấy hối nhân tuyệt vọng, tôi khuyên bảo, yên ủi một đôi lời xin hối nhân hãy cậy trông vào lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa, Ngài sẵn sàng tha thứ mọi tội lỗi miễn là chúng ta thống hối và tin tưởng vào lòng thương Ngài. Tôi khuyên bảo xong, hối nhân liền đứng dậy khiển trách tôi nặng lời:
- Ông khéo khuyên bảo người khác chẳng tự khuyên bảo mình. Sao ông không thống hối tội lỗi và quyết chí chừa. Sao ông lại ngã lòng trông cậy Chúa Thương xót? Ta là Thiên thần Chúa sai xuống cảnh cáo ông, ông hãy cấp tốc thống hối và chừa tội, Chúa nhân lành sẵn sàng tha thứ cho ông.
Nghe mấy lời Thiên thần cảnh tỉnh, tôi sợ hãi quá sức, dốc quyết sửa mình. Nhưng thương hỡi, chưa được mấy ngày tôi lại sa phạm như trước! Một lần kia, tôi táo bạo dâng lễ đang khi mang tội trọng. Vừa truyền phép Mình Thánh xong, liền nghe tiếng Chúa phán từ chén Thánh:
- Cha hằng làm ơn cho con, sao con cứ bất nhân phản bội Cha mãi.
Nghe tiếng Chúa phán dạy, tôi đau đớn ăn năn, quyết chí cải thiện một lần nữa. Nhưng hỡi ơi! Chẳng khỏi bao lâu tôi lại trở về đường cũ nết xưa và cứ liều lĩnh phạm đến phép Thánh Thể bằng hành lễ và rước Chúa khi còn mang tội trọng.
Hôm nay, đang ngồi một mình trong phòng, bỗng có một người cao lớn, mặt mày dữ tợn, tay cầm Bánh Thánh và Chén Thánh đến trước mặt tôi mà mắng trách:
- Ngươi có biết Ðấng ta cầm trên tay đây là ai không? Ngươi chẳng nhớ lại vô vàn số ơn phúc Ngài đã ban xuống cho ngươi ư? Ngươi là tên bất nhân bạc nghĩa, Thiên Chúa sai ta xuống phạt ngươi ngay bây giờ.
Người ấy vừa nói vừa rút gươm bên mìmh, giơ lên toan chém. Tôi khiếp sợ thất kinh sấp mình xuống mà van xin:
- Lạy Thiên thần của Chúa, xin vì công nghiệp Ðức Mẹ Maria Vô nhiễm Nguyên tội, thương tha cho con, cho con được sống thêm mấy ngày nữa, con quyết chí sửa mình thật và đền bù tội lỗi con.
Người đó tiếp lời:
-Phúc cho ngươi, vì ngươi đã cậy trông vào công nghiệp của Ðức Maria Mẹ Thiên Chúa. Vì chỉ có một mình Ðức Mẹ có thể cứu ngươi khỏi tay ta. Nhưng ta bảo cho ngươi biết, ngươi không cải thiện thật lòng, ngươi sẽ mất linh hồn đời đời.
Tôi nghe lời ấy thì khiếp vía kinh hồn nên chạy đến cùng cha, xin cha thương tôi, giúp gỡ mình khỏi tay quỉ để chừa bỏ tội lỗi, trở về cùng Chúa. Cha Acosta an ủi, khuyên bảo vị linh mục tội lỗi trở về cùng Chúa, giúp ngài xưng tội chung, thống hối thật lòng rồi dạy ngài vào dòng ăn chay hãm mình cải thiện. Ngài đã vâng nghe, sống đời đạo hạnh và tốt lành.
|
Truyện 13
×
QUỈ CA TỤNG MẸ
Tại thành Carcassonne nước Pháp, thời thánh Ðaminh còn sống có một chàng khô đạo, ngạo mạn khinh chê phép lần hạt mà Ðức Mẹ đã truyền cho Thánh nhân khuyên dạy mọi người lần. Chúa đã để cho y bị quỷ ám để tỏ ra uy quyền của Ðức Mẹ, gia nhân dắt y đến thánh Ðaminh xin ngài trừ quỷ. Thánh nhân nói đem đến nhà thờ, trước mặt đông đảo giáo dân ngài hỏi quỷ:
-Trên trời, đừng kể Chúa Trời Ba Ngôi, còn đấng nào mày sợ hơn cả?
Quỷ tru trếu không chịu nói, sau chịu nói nhỏ với Thánh nhân thôi, thánh nhân sấp mình nài xin Ðức Mẹ bắt quỷ nói ra, nó liền miễn cưỡng nói: "Chúng tôi là những kẻ dối trá, đừng tin, hãy tin, hãy nhờ các Thiên Thần bảo cho." Thánh nhân lại sấp mình nài xin Ðức Mẹ. Ðức Mẹ lại hiện đến cầm roi đánh quỷ buộc phải xưng thú. Bấy giờ nó tru trếu, hằn học với Ðức Mẹ mà thú ra:
- "Hỡi mọi người hãy nghe: Ðức Maria là Mẹ Thiên Chúa có quyền phép giữ gìn kẻ làm tôi kính mến người cho khỏi sa hỏa ngục. Ai tôn sùng người thật tình thì thoát khỏi tay chúng ta. Mỗi lời Bà ấy xin cùng Chúa thì thần thế và hiệu nghiệm hơn mọi lời các Thánh. Ai sắp mất linh hồn sa hỏa ngục mà kêu tên Maria thế nào cũng được cứu giúp. Nếu không có Maria thì chúng tao đã phá hủy đạo của Chúa từ lâu rồi. Bà ấy ban cho kẻ siêng năng lần chuỗi Mân Côi được khỏi mọi sự dữ, được ăn năn thống hối mọi tội lỗi và được về Thiên Ðàng."
|
Truyện 14
×
BỊ CƯỚP ĐÂM
Một phụ nữ quê ở Sicilia, làm nghề điếm lâu năm, bê tha trong đống tội, và có nhiều tiền của. Về sau y thị đã trở lại cải thiện đời sống, quyết đi viếng nhà thờ Ðức Mẹ ở Laureta. Y thị cùng với con sen đem theo nhiều tiền bạc và đồ quí giá, để dâng cúng đền thờ Ðức Mẹ. Dọc đường bị cướp chặn bắt, đâm nhiều thương tích và chém đầu để lấy hết của cải vàng bạc, rồi tẩu thoát. Mụ ta tuy bị chém, nhưng đầu chưa lìa cổ, nhớ đến tội mình thì sợ chết sa hỏa ngục, nên kêu van xin nài Ðức Mẹ cứu giúp. Bỗng Ðức Mẹ thân hiện xuống, cho nhiều thiên thần cùng theo, Ngài âu yếm phán bảo: "Con gọi Mẹ thì Mẹ cứu chữa con." Ðoạn chữa các vết thương cho mụ, chỉ để lại một vết sẹo quanh cổ mụ mà thôi, và Ðức Mẹ Phán: "Con Hãy đi xưng tội."
Mụ ta hết sức mừng rỡ, tới đền thờ Ðức Mẹ Laureta tạ ơn Ðức Mẹ, kể lại mọi sự cho người ta biết mà ca tụng tình thương của Mẹ, rồi quyết ở lại Laureta hãm mình đền tội, đọc kinh cầu nguyện, hiến mình cho Ðức Mẹ đến chết.
|
|